🎣 Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Tuyệt Tình
Read Chap 18: Tuyệt vọng from the story Cô vợ đáng thương của tổng tài tuyệt tình by user66998884 (Thiên Vũ) with 10,987 reads. nguoc, zzin.
Read Chap 21: Thách thức from the story Cô vợ đáng thương của tổng tài tuyệt tình by user66998884 (Thiên Vũ) with 9,483 reads. zzin, nguoc.
[Tác giả Levily 1503 -- Thể loại: Ngôn Tình , Truyện Ngược ] Truyện Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác của tác giả Levily 1503 kể về Trần Uyển Đình vốn là một cô gái xinh đẹp, vô tư hồn nhiên, nhưng khi bước sang tuổi 18 chỉ vì hứa của ông nội mà cô phải cưới Mặc Vũ Phong, tổng tài quyền lực của
Lá số tử vi ÂM NAM sinh năm TÂN TỊ (BẠCH LẠP KIM) giờ MÙI ngày 26 tháng 4 Âm Lịch. Cung Mệnh an tại Tuất có sao CỰ MÔN đơn thủ. Cung Thân an tại Tí có sao THIÊN LƯƠNG đơn thủ.
Truyện Tổng Tài Ác Ma Tuyệt Tình của tác giả Lục Tử Phi . Truyện thuộc thể loại Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng. Đọc truyện nhanh miễn phí tại Truyen24.info.
Read Chap 25: Phục from the story Cô vợ đáng thương của tổng tài tuyệt tình by user66998884 (Thiên Vũ) with 7,146 reads. zzin, nguoc. Lãnh Duật Khanh nhìn
Những uyển chuyển trên người thật điêu luyện mỗi cú ra quyền điều chính xác không gì là chê. Sau khi giải quyết toàn bộ người con gái đó mới luồn qua những tên nằm rải rác trên sàn đi ra khỏi quán Bar Angle. Ánh mắt đó hành động đó con người đó đã thu hút được
Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài Full Tác giả Lò Thị Minh Luyến. Chương 1: Trốn khỏi nhà để đánh ghen. Tiếng đập cửa rầm rầm kèm theo cả tiếng la hét của Phương Tiểu Ngư từ trên lầu vang vọng xuống. “Lý Vân Phương, bà già kia, mau mở cửa ra, thả tôi ra!”. Đọc
Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài. Chương 35: Thất thân? gacsach.com. Phương Tiểu Ngư còn chưa định thần sau tai nạn bất ngờ vừa rồi, hai mắt cứ chăm chăm nhìn Mộc Du Dương, sợ đến mức không thốt nên lời. Gương mặt điển trai của Mộc Du Dương hiện rõ một vẻ đau đớn
QU8LXHj. Kaito mỉm cười nhìn giàn hoa trước mặt. Mỗi khi đến nhà Ran anh đều ngắm nhìn những đóa hoa nhỏ nhoi kia nhưng lại mang một ý nghĩa hết sức to lớn. Có khi anh còn nhờ Ran chỉ bảo giúp anh cách chăm sóc loài hoa này. "Anh Kaito! Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Thấy Kaito ngẩn người, Ran liền hỏi. Kaito giật mình. Đảo mắt nhìn Ran - người hiện giờ đang nhìn anh chằm chằm với đôi mắt lo lắng. Kaito mỉm cười, đưa tay xoa đầu Ran nhẹ giọng "Không có gì đâu Ran." Nói xong lại xoa đầu Ran làm tóc cô bù xù. Ran phồng má, trợn mắt nhìn Kaito "Anh làm tóc em rối rồi này!!!" Ran đưa tay chỉnh lại đầu tóc rối như tơ vò của mình, sau đó đưa tay đấm nhẹ Kaito đang cười cười nhìn cô. Anh Kaito thật đáng ghét !? Chỉ toàn ăn hiếp người ta, sau đó lại mua chuộc người ta bằng khuôn mặt yêu nghiệt đó làm như không có chuyện gì. Đúng là đồ khó ưa !! Thật muốn đấm một phát để hủy dung anh Kaito. "Đang nghĩ gì đấy? Hay là đang chữi thầm anh, hử?" Chỉ nhìn thôi cũng biết Ran đang suy nghĩ gì rồi. Ran là người ngây thơ nên suy nghĩ của cô làm sao có thể dấu một người đã ra đời bao lâu nay lại rất hiểu phụ nữ. Liếc mắt một cái cũng thừa biết cô đang thầm mắng anh, nhưng anh muốn xem biểu hiện của Ran khi bị vạch trần là như thế nào. Quả thực đúng như anh dự đoán, Ran đỏ mặt cúi đầu, giọng điệu lắp bắp nói "An..h..Kait..ou...em..em.." Nói mãi vẫn không ra lời. Ran bất giác than thầm, làm sao anh Kaito biết hay thế. Cô còn chưa nói gì cơ mà. Nhưng như vậy thì đã sao, cô không nhận thì anh Kaito cũng đâu có bắt ép được cô đâu. Cô không sợ anh Kaito, cô có Karate mà. Có khi còn đánh anh Kaito nát như tương luôn ấy. Nghĩ vậy tâm tình Ran bỗng chốc vui lên, mặt cũng trở lại bình thường. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào Kaito như muốn nói Ta không sợ. Kaito nhịn cười đến run rẩy toàn thân. Anh biết Ran là một người đơn thuần nhưng lại không ngờ đến mức này, từ nãy đến giờ biến hóa trên mặt cô mặt dù không nhìn rõ do Ran cúi đầu nhưng anh biết cô nghĩ gì. Lúc Ran ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt Kaito thoáng tia ngạc nhiên. Sau đó nhìn kĩ mới phát hiện Ran đang dùng khẩu hình nói với anh "Ta không sợ" làm Kaito buồn cười không biết phải nói gì. Một lúc sau không nhịn được nữa liền cười lớn. Khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ phong lưu nay lại bị nụ cười kia che lấp đi, chỉ còn để lại một nụ cười của thiên sứ. Dưới ánh sáng của cây đèn trước nhà, chỉ bao phủ một diện tích nhỏ lớn hơn chỗ hai người họ đứng một chút. Nụ cười của Kaito càng trở nên mờ ảo. Ran ngẩn người nhìn Kaito. Cô đã gặp anh Kaito được vài tháng rồi. Có nhiều khi Kaito cười nhưng chỉ là cười mỉm hay cười dịu dàng nhưng chưa bao giờ cô thấy anh Kaito cười tươi đến vậy. Anh Kaito cười lên thật sự rất đẹp!? Như một bạch mã hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích thần kì. Lúc này Kaito mới ngừng cười, đưa mắt nhìn Ran. Thấy cô ngẩn ngơ nhìn mình thì trong tâm thầm vui vẻ. Chắc Ran có ấn tượng tốt về anh rồi. Anh cười lên quá đẹp trai mà, hỏi sao Ran lại không thích. Nghĩ đến Ran có thể thích mình thì Kaito lại vui mừng ra mặt. "Ran nè. Nghe nói sắp tới em chuẩn bị nghỉ hè đúng không?" Bầu không khí yên lặng được Kaito phá vỡ. "Vâng ạ. Nghe nói hè năm nay bài tập hè có vẻ khó nên em có chút lo. Hình như là ra ngoài xã hội thực nghiệm." Nghe thấy giọng Kaito, Ran đang ngây ngẩn cũng mau chóng phục hồi thần trí. Chỉ là câu hỏi của anh Kaito khiến cô có chút suy nghĩ. Bài tập năm nay theo lời đồn thì rất khó. Cô cũng chưa biết nội dung cụ thể, dù sao cũng gần kết thúc rồi. Chắc có lẽ sẽ nhanh chóng có kết quả thi, mới hai tuần trước cô vừa hoàn thành kì thi cuối năm và hiện đang chờ kết quả. "Vậy à. Em vào đi Ran, đừng nãy giờ không mỏi chân à?" Kaito nhìn Ran nói một cách quan tâm. "Vâng. Anh Kai..." Tính chào tạm biệt Kaito vào nhà, chưa nói dứt câu thì bên trong cánh cổng đột nhiên truyền tới giọng nói của bà Eri "Ran. Con về rồi à?" Tiếng bước chân tiền về phía họ dần lớn. Cánh cổng nhỏ mở ra, lúc này có cơn gió thổi đến, có vài cánh hoa tử đằng theo cơn gió bay ra. Một người phụ nữ bước ra. Eri đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở Kaito thầm đánh giá. Người này ngoại hình tuấn tú, rất xứng đôi với con gái bà. Còn nhân cách thì cần phải tìm hiểu kĩ hơn một chút mới yên tâm được. Biết đâu đây là con rễ của bà cũng không biết chừng. Thấy mẹ nhìn Kaito chằm chằm, cô cũng không biết nói gì. Nhìn sang Kaito, thấy anh vẫn ung dung đón nhận ánh mắt dò xét từ bà Eri, không hề có cảm giác gì là lo sợ hay bất an. Không một ai biết rằng Kaito ung dung như vậy thật ra anh cũng đang dò xét đối phương. Đến chính người đánh giá nhìn Kaito không rời mắt cũng không phát hiện. Người phụ nữ này thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi, có lẽ là mẹ Ran. Dù sao thì đây cũng là mẹ Ran nên anh cần phải tỏ ra lịch sự một chút để lấy lòng bà. Sau này có muốn rướt Ran về cũng phải ra mắt nhạt mẫu tương lai thì cơ hội thành công sẽ cao hơn. Nghĩ vậy Kaito liền vui vẻ. Nở nụ cười mỉm, giọng nói ấm áp vang lên " Chào cô. Chắc cô là mẹ Ran. " Nghe thấy cậu thiếu niên nói chuyện với mình. Bà Eri thôi dò xét, nở nụ cười xã giao "Phải, cô là mẹ Ran. Cháu là...?" "Cháu là Kaito Kuroba. Bạn Ran." Cái từ "bạn" được Kaito ra sức nhấn mạnh, lại thêm điệu bộ mập mờ khiến người khác không khỏi hiểu lầm. Khi nghe đến cái tên "Kaito Kuroba", bà Eri thoáng cau mày nhưng rất nhanh liền dãn ra. Bà đưa mắt sang phía Ran chờ cô giải thích xem sao hôm nay lại về trễ . Ran biết ý liền khai báo thành thật " Dạ. Hôm nay con cùng anh Kaito đi ăn, sau đó lại đi dạo phố. Cuối cùng là đi xem phim nên mới về trễ." "Cô đừng trách Ran. Do cháu không cẩn thận chú ý thời gian nên mới đưa Ran về trễ như vậy. " Kaito thấy Ran ấp úng nói liền giải vây. Ran quay sang nhìn Kaito đầy vẻ cảm kích. Bà Eri nghe vậy cũng không trách cứ gì Ran, chỉ nói một vài câu giá huấn sau đó quay về phía Kaito " Cám ơn cháu đã đưa Ran về. Cũng trễ rồi cháu nên về đi. Đường vắng rất nguy hiểm." "Vâng. Chào cô con về. Ran! Anh về nhé" Vừa nói Kaito vừa bước ra phía xe đang đỗ. "Anh Kaito đi đường cẩn thận." Ran quay đầu nhìn Kaito. Cô đứng đó đến nhìn chiếc xe. Đến khi chiếc xe mất hút mới quay người bước vào trong nhà. Trong căn phòng lớn, màu tưởng chủ đạo là hai màu trắng đen. Cách bày trí căn phòng cũng rất hợp lý, tạo một khoảng không gian thoái mái khi bước vào. Giờ đây trên chiếc giường trắng là một bóng dáng cao lớn đang tựa vào thành giường, hai mắt nhắm nghiền. Nhưng khí chất lạnh lùng tỏa ra từ người đó vẫn không hề thuyên giảm. Shinichi nhắm mắt nghỉ ngơi, trên tủ đâu giường là một xấp hồ sơ về cô gái bí ẩn đi cùng Kaito dạo phố hôm nay. Anh không hiểu vì sao rất có hứng thú với cô gái đó. Cảm thấy cô ấy rất thanh khiết, cảm thấy cô ấy rất đặc biệt. Khi nhìn thấy nụ cười tươi sáng đó, trong lòng anh bỗng dấy lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời. Một cảm giác mà anh chưa bao giờ có được, kể cả Shiho - người anh yêu nhất cũng chưa từng cho anh loại cảm giác đó. Shinichi mở mắt, đưa tay lấy xấp hồ sơ. Mở bao bì ra một cách thận trọng, đập vào mắt anh là những trang giấy trắng in chữ đen, góc phải trang giấy có tấm hình cô gái bí ẩn chiều nay. Trên trang giấy viết mọi thông tin và quá trình trưởng thành. Ánh mắt dừng trên một nội dung trong giây lát rồi nhanh chóng lướt qua. Thì ra người con gái này tên Ran Mori. Cô rất đẹp. Khác với Shiho, Shiho là đẹp theo kiểu sắc sảo. Khiến người khác nhìn vào cảm thấy đây là một người cơ trí, có sự mị hoặc hấp dẫn người khác. Nhưng Ran thì ngược lại, cô đẹp theo cách thuần khiết, khiến người đối diện có một loại cảm giác ấm áp, yên bình khi bên cạnh. Đang chìm trong suy tư thì điện thoại trên bàn reo lên. Shinichi nhíu mày, cầm điện thoại bắt máy. Bên tai truyền đến giọng nói của một trong hai người bạn thân nhất của anh - Hattori Heiji "Kudo. Ra bar Love & Hate* đi. Kaito hôm nay tâm trạng tốt nói sẽ chi trả hết chầu này." *Love & Hate nghĩa là Yêu và Hận. Thường Hate sử dụng cho Ghét nhưng trường hợp này sẽ là Hận. Tâm trạng tốt !? Không biết có liên quan gì đến cô gái kia không ? Cô gái kia gợi cho anh hứng thú rất lớn, nghĩ vậy anh liền đồng ý "Được". Sau đó nói vài câu liên cúp máy. Anh nhanh chóng đứng dậy cầm áo khoác tây trang của mình rồi bước ra cửa. Love & Hate là quán bar nổi tiếng cả nước. Nơi này chỉ vào buổi tối mới mở cửa, trước khi vào đây phải có thẻ thành viên của nơi này. Nếu như là người lần đầu tới phải đi làm thủ tục nhận thẻ thành viên và đóng một số tiền lớn để chứng tỏ mình có tư cách vào đây. Các đại công tử tiểu thư ăn chơi thì đối với nơi này chẳng có gì xa lạ. Ánh đèn mờ ảo chớp nhoáng, một bóng dáng cao lớn nhưng lạnh lùng tử ngoài cửa bước vào làm thu hút ánh mắt người nhìn. Có một số người trong giới thương trường nhận ra là ai liền chạy đến nịnh nọt hòng giúp cho công ty mình. "Ôi! Chẳng phải là tổng tài Kudo đó ư? Ngài khỏe không ? Tôi là...." "Tránh ra" Ông ta chưa nói dứt lời liền bị Shinichi cắt ngang với khuôn mặt tối sầm. Bước đi tiếp mà không hề quan tâm đến người kia. Bước chân đến phòng Vip, anh mở cửa ra liền thì Heiji và Kaito đang ngồi trên chiếc sofa cao cấp. Kaito nhìn thấy anh liền hớn hở ra mặt " Kudo đến rồi sao? Lại đây lại đây." Vừa nói Kaito vừa chỉ đến cái sofa đơn bên trái mình. Shinichi bước đến đó, ung dung ngồi xuống. Người phụ nữ đang ngồi kế Heiji tự giác rót cho Shinichi một ly rượu để trước mặt anh, còn cố tình đụng nhẹ vào tay anh một cái. Sắc mặt Shinichi bỗng tối sầm, cất giọng lạnh lùng đuổi người " Ra ngoài." Nghe vậy Kaito và Heiji thoáng nhíu mày. Những người phụ nữ kia nghe vậy thì sợ hãi lập tức đi ra cửa dù trong lòng rất muốn ở lại. Heiji từ nãy giờ im lặng lên tiếng " Sao vậy? Thường có họ cũng không thấy cậu có thái độ mà." Kaito bên cạnh cũng cợt nhã cười hùa theo " Đúng đấy. Hôm nay đổi tính à?" Thấy Kaito châm chọc mình Shinichi cũng không nói gì chỉ liếc cậu ta một cái. Đưa tay cầm ly rượu vừa nãy người phụ nữ kia rót, nhấp một ngụm xong liền mở miệng " Không. Thế Kaito thường ngày đào hoa phong lưu sao hôm nay không thấy bóng dáng cô gái nào vậy?" Kaito mỉm cười. Hôm nay tâm trạng cậu ta tốt nên không so đo gì với Shinichi. Chỉ nói đơn giản "Ồ. Hôm nay mình vừa diện kiến nhạt mẫu đại nhân nên tâm trạng có phần tươi tỉnh. " Nghe Kaito nói vậy Shinichi cũng ngờ ngợ ra, nhíu mày. Nhạt mẫu !? Đối với Kaito mà cũng người đáng để tên đào hoa này để ý à. Có lẽ là cô gái thanh khiết có cái tên Ran Mori kia. "Ai vậy?" Heiji không kìm nỗi tò mò liền hỏi. Theo anh biết thì Kaito luôn thay bồ như thay áo. Người lâu nhất cũng không qua khỏi một tháng. Ai lại có thể thần thánh đến mức khiến Kaito có ý nghĩa hoang đường như kết hôn!? "Cô ấy tên Ran. Là một học sinh trung học. Cả hai gặp nhau là vào ba tháng trước. Suýt chút nữa mình bị cô ấy cho ăn đòn nhừ tử luôn." Kaito nói trong niềm hạnh phúc, môi bất giác cong lên thành nụ cười. Heiji nghe vậy cũng biết Kaito đã thật sự động tâm. "Nghe có vẻ thú vị. Bữa nào dẫn đến cho bạn bè coi mặt chút đi. Xem người như thế nào có thể khiến công tử Kuroba động chân tình rồi." Heiji cười lớn. Anh thật sự muốn xem mặt mũi cô gái kia như thế nào. Đã là bạn thân bao lâu nay nên rất hiểu tính cách Kaito. Người có thể thay đổi cậu ta không biết có được bao nhiêu người. Vậy mà cô gái tên Ran kia cư nhiên lại dễ dàng thực hiện. Xem ra không thể coi thường rồi. "Được." Kaito phóng khoáng trả lời. Anh cũng muốn giới thiệu Ran với bạn thân của anh . " Cậu kể cho tớ nghe một chút về tính tình Ran của cậu như thế nào đi." Heiji trêu chọc nói. Kaito cũng bật cười vì câu nói ấy, trong tâm cậu ta vui vẻ. Cả hai đều không nhận ra khi nghe câu nói của Heiji thì ai đó đã cau mày lại. "Tính tình...ở thì... là một cô gái tốt, lương thiện hiền thục. Là một tuyệt sắc giai nhân đấy, cô ấy trong sáng như một tiên nữ giáng thế. Đặc biệt lúc cười thì cô ấy luôn rất ấm áp. Hơn nữa còn rất ngây thơ, nhiều lúc chính sự ngây thơ đến ngu ngốc ấy lại khiến tớ ngây ngẩn cả ra. Tóm lại là một bảo vật trong bảo vật." Kaito luyên thuyên kể về Ran tốt đẹp đến thế nào. Trong lúc đó anh hồi tưởng lại cái khoảnh khắc cô giúp cậu bé kia, cái khoẳn khắc trước cổng nhà cô. Điều đó khiến anh nở một nụ cười mà không hề hay biết. "Nghe vậy tớ lại càng có hứng thú muốn gặp cô gái đó của cậu nha. Thật sự tốt đẹp vậy sao? Cậu có đang nói quá lên không thế?" Heiji nghi hoặc hỏi. Nhìn Kaito với ánh mắt không tin tưởng. Kaito trừng mắt nhìn Heiji. Dám nói những gì anh nói về Ran đều là nói quá. Để xem sau khi gặp Ran hắn còn dám nói vậy không ? Kaito tức giận trong lòng. Rót một ly rượu rồi thưởng thức. Thấy vậy Heiji cười giã lã. Hắn biết Kaito đang tức giận. Nghe Kaito khen ngợi đến mức như vậy, hắn càng muốn gặp cô gái Ran kia. Shinichi im lặng lắng nghe. Từ nãy đến giờ anh không nói một câu nào mà chỉ chăm chú nghe Kaito kể về Ran. Một người mà được Kaito hoa hoa công tử tâng bốc như vậy thật hiếm thấy. Không !? Không phải là hiếm mà cô là người đầu tiên. Anh chắc chắn điều đó. Anh biết Kaito từ khi còn nhỏ, đây là một người thâm sâu khó lường nhưng vào lúc này đến kẻ ngốc cũng nhìn ra Kaito thích Ran đến mức nào. Nghĩ vậy trong tim anh thoáng không vui nhưng cũng nhanh chóng gạt đi. Chỉ cau mày bắt chéo chân, sau đó lại nhấp một ngụm rượu. "Vậy đi. Vài ngày nữa tớ hẹn hai cậu ăn cơm rồi dẫn cô ấy ra mắt hai cậu. Thế nào? " Kaito đặt ly rượu lên bàn, đưa mắt đảo qua Heiji rồi đến Shinichi. Heiji mỉm cười gật đầu, còn Shinichi tuy không nói gì những cũng biểu thị anh đồng ý. Đây có thể là cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên giữa họ... Vài ngày sau, bầu không khí quang đãng. Giàn hoa tử đằng trước nhà Ran hôm nay vừa dịp nở hoa. Vài nhánh hoa đung đưa theo chiều gió thổi. Hoa tử đằng đẹp nhất là khi nở, chứng tỏ một tình yêu bất diệt. Theo thời gian nó cũng sẽ dần héo tàn, nhưng những gì nó để lại lúc nở sẽ còn mãi, không dừng lại tại đó nó sẽ tiếp tục đâm bông tùy xem bạn có thể chăm sóc nó không. Như tình yêu đó phải nỗ lực biết bao thì mới đơm hoa kết trái. Vĩnh hằng cũng không có nghĩa là bên nhau mãi mãi mà đó là một tình yêu đẹp, trong tâm luôn có đối phương. Một tình yêu tồn tại vượt qua cả thời gian. Trong một lớp học tại trường Beika, phòng học im phăng phắc. Một bóng dáng áo dài đen đứng trước bảng lớp, hướng xuống nhìn năm mươi bạn học sinh trong lớp. Mọi người căng thẳng liếc nhìn nhau, trong tâm có phần lo sợ. Hôm nay là ngày phát phiếu điểm thi cuối năm vào học kì qua. Im lặng một lúc cô giáo áo dài đen nói "Các em. Cô rất vui vì lần này lớp ta không có ai rớt cả. Và hơn thế nữa cô cũng chúc mừng em Ran Mori. Trong kì thi vừa qua, em ấy đã đứng nhất toàn khối với điểm thi cao nhất từ trước đến giờ." Tiếng vỗ tay cùng lúc vang lên. Các bạn học sinh trong lớp hoan hô vui mừng cho Ran. Cũng đúng thôi, trong suốt bao nhiêu hai năm qua khi học trung học, Ran toàn đứng nhất khối với số điểm cao không tưởng tượng được. Có thể nói cô là huyền thoại trong trường, được cả khối trên biết đến. Đồng thời với vẻ đẹp như giai nhân vốn có của mình, cô đã dễ dàng dành được chức hoa khôi của trường. Tài sắc vẹn toàn, không khỏi có những người theo đuổi. Thế nhưng cô vẫn từ chối nhẹ nhàng làm không biết bao nhiêu người tim tan nát. Họ vẫn không bỏ cuộc, vài tháng gần đây hay nói chính xác hơn là từ ba tháng trước hầu như không có ai đến tỏ tình với cô, chỉ viết thư thăm hỏi vậy thôi. Điều đó cũng làm cô thấy là lạ nhưng cũng mừng vì mình không bị bám theo. "Được rồi. Hôm nay nhân tiện đây cô cũng cho các em biết về bài tập hè đợt này." Cô giáo vừa nói xong, cả lớp nhất thời cứng đơ. Kể cả Ran cũng cảm thấy lo lo cho bài tập hè này. Thấy mọi người lo lắng như vậy, cô giáo không muốn thần bí nữa mà nói ra luôn " Như các em được biết đó là thực nghiệm xã hội. Các em sẽ đi thực tập trong các công ty tùy các em chọn trong một tháng. Riêng Ran sẽ thực tập ở tập đoàn Kudo do chính cấp cao trong tập đoàn chỉ đích danh. Đây là may mắn của em phải làm sao cho tốt." Ran vừa nghe xong liền muốn té xỉu. Tập đoàn Kudo? Ai chả biết tập đoàn đó có thế lực như thế nào. Cô được chỉ đích danh thì đây đúng là một vinh hạnh. Khi mới nghe cô giáo nói thực tập trong công ty bất kì, lúc đầu cô còn có ý định thực tập trong công ty nhà cô nhưng bây giờ xem ra không được rồi. Ran đau khổ trong lòng nhưng vẫn phải cười tươi nhận lời chúc mừng của bạn bè xung quanh. Nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu gì, dù sao cũng chỉ có một tháng. Hơn nữa nó còn giúp cô có kinh nghiệm khi làm trong một tập đoàn lớn. Chẳng phải cô có lời rồi sao? Mọi người trong lớp kinh ngạc khi nghe những gì cô giáo nói. Họ biết Ran giỏi như thế nào và tập đoàn Kudo lớn mạnh ra sao nhưng việc Ran bị chỉ định thẳng cũng làm cho họ có bất ngờ lớn. Trước đây tập đoàn Kudo chỉ nhận thực tập người giỏi nhất bên trường Teitan vì trường đó rất nổi tiếng. Nhưng bây giờ Beika lại được "tỏa sáng" như vầy thật đáng ăn mừng. Giờ ra về cả lóp không ai chịu về, nhất quyết muốn Ran cùng đi với họ đến quán ăn. Thấy vậy Ran cũng không miễn cưỡng đành đi theo. Bước ra khỏi cổng trường, đột nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng. Quay đầu lại nhìn cũng chỉ thấy vài chiếc xe hơi đang dừng đèn đỏ. Ran thở phào, có lẽ cô đa nghi quá thôi. Quay người bước theo đám bạn nhưng cái cảm giác lạnh lẽo đó vẫn khiến cô run run. Một người bạn của cô thấy cô đi chậm nên quay lại hỏi han cô "Ran, sao vậy? Không được khỏe à?" Cô bạn vừa cất lời nói. Cả đám bạn liền quay sang nhìn cô. Ran mỉm cười lắc đầu " Không phải. Chúng ta đi tiếp thôi. Nếu không sẽ muộn đấy." Mọi người cũng không nói gì, lại tiếp tục đi. Ran vẫn vội bước theo, nhưng cô vẫn cảm nhận được có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô. Cho đến khi vào quán mới không cảm nhận được. Khi nãy đang trên đường đến công ty, đi ngang qua đoạn đường này thấy cô cùng bạn mình đi đâu đó. Dừng tại chỗ đèn đỏ, anh bất giác nhìn cô không chớp mắt. Kaito nói đúng, cô rất đẹp, đặc biệt là khi cười. Thấy cô quay lại nhìn dáo dát xung quanh sau đó quay đi, đôi mắt lạnh lẽo thoáng ý cười mà anh không hề hay biết. Không kìm được tò mò muốn xem cô đi đâu, anh liền lệnh cho tài xế lái theo họ mà không để cho họ biết. Vị tài xế kia ngạc nhiên nhìn ông chủ của mình qua kính chiếu hậu, thấy anh vẫn mặt lạnh bình thường liền cảm thấy kì lạ. Hắn làm tài xế cho vị này đã hai năm rồi đây là lần đâu tiên thấy ngài ra lệnh bám theo một cô gái mà không để người đó biết. Không dám nói gì chỉ biết làm theo. Shinichi vẫn nhìn theo bóng dáng đó cho đến khi khuất trong quán ăn. Anh ra lệnh đi đến công ty. Đây là cũng là lần đầu khi đi làm mà trễ giờ thế này. Hôm nay đáng lý tan tầm sớm nhưng có cuộc họp nên anh từ nhà phải đi đến công ty, không ngờ vì cô nên chậm trễ hai mươi phút. Anh là một người cuồng công việc đặc biệt là khi Shiho rời khỏi đây, thế bây giờ lại vì một cô gái mà làm trễ nãi thời gian. Điều này đúng là làm anh thoáng kinh ngạc nhưng anh không nghĩ ngợi nhiều mà nhanh chóng đến công ty. Nhưng anh không hề biết, đó là dấu hiệu chứng tỏ anh đang dần mở lòng mình. Lần thứ hai thay đổi......
Đánh giá từ 82 lượtTrần Uyển Đình vốn là một cô gái xinh đẹp, vô tư hồn nhiên, nhưng khi bước sang tuổi 18 chỉ vì lời hứa của ông nội mà cô phải cưới Mặc Vũ Phong, tài quyền lực của tập đoàn Mặc thị, một người mà cô thầm yêu từ lâu, nhưng cuộc hôn nhân đầy ép buộc này đối với cô mà nói lại là một sự sỉ nhục khi bị người mình yêu lẫn người tình của anh ấy hành hạ còn không bằng một con chó...Xem thêm »
Một lúc lâu, Phong Thanh Vũ đi ra. Sau khi tắm tâm trạng cô tốt hơn nhưng chỉ có điều là... Bộ trang phục trên người cô có hơi lộ liễu. Một bộ váy ngắn đen tuyền, sau lưng lộ ra bóng lưng trắng tròn làm cô thêm quyến rủ. Từ nhỏ tới giờ, tuy sống trong Phong gia, mang danh đại tiểu thư nhưng chưa bao giờ cô được mặc những bộ váy này. Nhìn cô em gái mặc mà cô cũng áo ước muốn có nhưng tiền đâu để mua chứ. Người ngoài còn cho cô còn người thân thì... Thôi mặc kệ đi, chả quan tâm làm gì. Phong Thanh Vũ đi ra thì thấy Lãnh Duật Khanh đã ngồi đó chờ cô. Anh đang chăm chú đọc gì đó, trên người khoát bộ vest cùng màu với cô. Đó là đồ đôi. Nhìn dáng vẻ chăm chú đôi mắt sắt bén làm anh trông hoàn hảo. Đúng là nam thần trong lòng các cô gái mà. Lãnh Duật Khanh cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình thì biết chắc là cô gái ngốc kia rồi. Quay lại nhìn cô, cười ranh mãnh - Nhìn đủ chưa, bây giờ mới cảm thấy tôi đẹp trai, hửm? Giọng của anh vốn trầm bây giờ lại mang âm sắc trêu chọc cô làm cô ngại đỏ mặt. - Tôi nào có Rồi cô bỏ đi, bất chợt có một cánh tay níu cô lại, đẩy cô vào tường. Người kia một tay chống tường một tay nâng cằm cô cao lên - Em thật đẹp. Muốn quyến rủ tôi à? - Ai cho tôi mặc rồi bây giờ trách Phong Thanh Vũ quay mặt đi. Cô thì quay mặt không nói gì, còn anh thì mãi chăm chú nhìn khuôn mặt vốn đã đỏ càng đỏ hơn mà mỉm cười. Cả bầu không khí vốn dĩ yên tĩnh thì bị tiếng bụng của cô phá vỡ. Từ chiều tới giờ, cô có ăn gì đâu nên bây giờ nó phản kích. Duật Khanh nghe thì cười nhẹ - Đói bụng rồi à, đi theo tôi Rồi anh nắm tay kéo cô đi ra khỏi công ty với bao ánh mắt ngạc nhiên. Da mặt cô đã mỏng, rồi trong hoàn cảnh này làm cô thêm ngại hơn. Biết cô gái nhỏ kia đang ngại anh kéo cô vào lồng ngực mình, đưa tay ôm đầu cô và đi về phía trước. Cả công ty xôn xao và hai người sẽ thành đề tài được bàn luận. Người đáng buồn nhất là Thư ký Phan. Nhìn cặp đôi kia rồi nhìn lại mình, anh nhận ra mình đã thành một bóng đèn di động. Khổ thân thật mà, chỉ tại người giám đốc kia mà tới giờ anh vẫn chưa có một mối tình vắt vai. Trên xe, Phong Thanh Vũ ngồi im lặng bên anh rồi nhìn ra khung cảnh bên ngoài có chút lung linh mà lạ lẫm - Anh muốn đưa tôi đi đâu? - Tới nơi rồi sẽ biết. Lãnh Duật Khanh ngồi tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi rồi ôn nhu trả lời cô. Tới nơi, Lãnh Duật Khanh xuống trước và đưa tay cho cô cầm rồi giúp cô đi ra. Nhìn xung quanh là một khách sạn sang trọng. Người người mặc trên mình bộ trang phục rực rỡ làm cô thích thú. Quay sang nhìn người đàn ông bến cạnh, khuôn mặt kia đã thay đổi từ dịu dàng thành lạnh lùng rồi. Phong Thanh Vũ ngước lên nhìn anh - Tiệc rượu? Duật Khanh gật đầu rồi chỉnh tay cô khoát lên tay mình rồi đi vào. Sự xuất hiện của vị Lãnh thiếu trong truyền thuyết làm tất cả mọi người quay sang nhìn rồi chuyển mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn đi bên cạnh. Một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, trên mặt có chút sợ sệt nhưng vẫn đẹp như thiên thần. Mái tóc dài được buông xõa, mắt tròn, lâu lâu lại cười lộ cái lúm bên má làm mọi đàn ông phải say mê mà ngắm nhìn. Thanh Vũ cảm thấy ai cũng nhìn mình thì hơi sợ, lắc tay anh, kéo anh thấy xuống nói vào tai - Tôi đói - Ừ đi ăn đi Người ngoài nhìn vào thì thấy dáng vẻ thân mật của cặp đôi này thì ngạc nhiên. Không biết cô gái kia là ai mà có thể tiếp xúc với vị Lãnh thiếu lạnh lùng chỉ nhìn vào đôi mắt kia là thấy sợ....................
cô vợ đáng thương của tổng tài tuyệt tình