🐿️ Những Ngày Thơ Ấu Chương 4
Chương 4: Những người bạn từ thuở ấu thơ lại gặp nhau. Tôi chậm rãi đi xuống lầu. Trên bãi cỏ xanh ngắt, Chung Tuấn Hải đút tay vào túi quần, đầu hơi cúi, đang chầm chậm đi theo một đường thẳng trong trí tưởng tượng. Tôi khẽ giẫm lên bãi cỏ, thật nhẹ nhàng
Đọc sách truyên Những Ngày Thơ Ấu - Chương 8 - Sa Ngã Full gacsach Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm . Những Ngày Thơ Ấu - Chương 8 - Sa Ngã Full online| Đọc sách truyện hay tại Gác Sách truyenfull
TruyenVN > Cô Dâu Thời Thơ Ấu Của Tôi > Chương 4. Bạn đang đọc Chương 4 của bộ truyện tranh Cô Dâu Thời Thơ Ấu Của Tôi tiếng Việt. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện Cô Dâu Thời Thơ Ấu Của Tôi tại TruyenVN, vui lòng bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi nhé
Đặc sắc hồi ký "Những ngày thơ ấu" Nguyên Hồng MỞ ĐẦU I.Lý chọn đề tài Nguyên Hồng nhà văn lớn văn học Việt Nam Ông sinh lớn lên hoàn cảnh khó khăn nên điều kiện học lên cao Ông sống gắn bó với lớp người khổ Văn Nguyên Hồng thấm đẫm thở sống, gần gũi
Tác phẩm gồm 9 chương, đăng trên háo năm 1938, in thành sách lần đầu năm 1940. Đoạn trích "Trong lòng mẹ" là chương IV của tác phẩm. + Đoạn trích "Trong lòng mẹ"; trích hồi kí "Những ngày thơ ấu" của Nguyền Hồng, đã kể lại một cách chân thực và cảm động
Trong lòng mẹ thuộc chương 4 của cuốn hồi ký Những ngày thơ ấu và được đưa vào chương trình ngữ văn 8. Dưới đây là tài liệu phân tích để bạn đọc hiểu rõ hơn. Phân tích Trong lòng mẹ của Nguyên Hồng. Download tài liệu. 2.
Những ngày thơ ấu Chương 4. Tôi đã bỏ cái khăn tang bằng vải màn ở trên đầu đi rồi. Không phải đoạn tang thầy tôi mà vì tôi mới mua được cái mũ trắng và quấn băng đen. Gần đến ngày giỗ đầu thầy tôi, mẹ tôi ở Thanh Hóa vẫn chưa về. Trong đó nghe đâu mẹ tôi
Nhớ rõ lúc học cấp 3 có bạn học nam thừa dịp lúc học thể dục sờ soạng bờ mông của Ấu Ninh, không có qua mấy ngày liền phát hiện ngón tay của hắn bị người cắt, cảnh sát tới hỏi hắn là ai làm, hắn cũng không dám nói.
Đề bài: Những suy nghĩ của em về tình mẫu tử trong đoạn trích "Trong lòng mẹ" (Những ngày thơ ấu của Nguyên Hồng). Danh mục bài viết. A/ Dàn ý chi tiết ; B/ Sơ đồ tư duy ; C/ Bài văn mẫu ;
2Qtu. Tôi đã bỏ cái khăn tang bằng vải màn ở trên đầu đi rồi. Không phải đoạn tang thầy tôi mà vì tôi mới mua được cái mũ trắng và quấn băng đen. Gần đến ngày giỗ đầu thầy tôi, mẹ tôi ở Thanh Hóa vẫn chưa về. Trong đó nghe đâu mẹ tôi đi bán bóng đèn và những phiên chợ chính còn bán cả vàng hương nữa. Tôi nói “nghe đâu” vì tôi thấy người ta bắn tin rằng mẹ và em tôi xoay ra sống bằng cách đó. Một hôm, cô tôi gọi tôi đến bên, cười hỏi– Hồng! Mày có muốn vào Thanh Hóa chơi với mợ mày không? Tưởng đến vẻ mặt rầu rầu và sự hiền từ của mẹ tôi, và nghĩ đến cảnh thiếu thốn một tình thương yêu ấp ủ từng phen làm tôi rớt nước mắt, tôi toan trả lời có. Nhưng, nhận ra những ý nghĩ cay độc trong giọng nói và trên nét mặt khi cười rất kịch của cô tôi kia, tôi cúi đầu không đáp. Vì tôi biết rõ, nhắc đến mẹ tôi, cô tôi chỉ có ý gieo rắc vào đầu óc tôi những hoài nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ tôi, một người đàn bà đã bị cái tội là góa chồng, nợ nần cùng túng quá, phải bỏ con cái đi tha hương cầu thực. Nhưng đời nào tình thương yêu và lòng kính mến mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến… Mặc dầu non một năm ròng mẹ tôi không gửi cho tôi lấy một lá thư, nhắn người thăm tôi lấy một lời và gửi cho tôi lấy một đồng quà. Tôi cũng đã cười đáp lại cô tôi– Không! Cháu không muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng về. Cô tôi hỏi luôn, giọng vẫn ngọt– Sao lại không vào? Mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu? Rồi hai con mắt long lanh của cô tôi chằm chặp đưa nhìn tôi. Tôi lại im lặng, cúi đầu xuống đất lòng tôi càng thắt lại, khóe mắt tôi đã cay cay. Cô tôi liền vỗ vai tôi cười mà nói rằng– Mày dại quá cứ vào đi, tao chạy cho tiền tàu. Vào mà bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và thăm em bé chứ. Nước mắt tôi đã ròng ròng rớt xuống hai bên mép rồi chan hòa đầm đìa ở cằm và ở cổ. Hai tiếng “em bé” mà cô tôi ngân dài ra thật ngọt, thật rõ, quả nhiên đã xoắn chặt lấy tâm can tôi như ý cô tôi muốn. Nhưng không phải vì thấy mẹ tôi chưa đoạn tang thầy tôi mà đã chửa đẻ với người khác mà tôi có những cảm giác đau đớn ấy. Chỉ vì tôi thương mẹ tôi và căm tức sao mẹ tôi lại vì sợ hãi những thành kiến tàn ác mà xa lìa anh em tôi, để sinh nở một cách giấu giếm trốn tránh như một kẻ giết người lúng túng với con dao vấy máu của nó. Tôi cười dài trong tiếng khóc, hỏi cô tôi– Sao cô biết mợ con có con? Cô tôi vẫn cứ tươi cười kể các chuyện cho tôi nghe. Có một bà họ nội xa vào trong ấy cân gạo về bán. Bà ta một hôm đi qua chợ thấy mẹ tôi ngồi cho con bú ở một bên rổ bóng đèn. Mẹ tôi ăn vận rách rưới, mặt mày xanh bủng, người gầy rạc đi, thấy thế bà ta thương tình toan gọi hỏi xem sao thì mẹ tôi vội quay đi, lấy nón che… Cô tôi chưa dứt câu, cổ họng tôi đã nghẹn ứ khóc không ra tiếng. Giá những cổ tục đã đày đọa mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thủy tinh, đầu mẩu gỗ, tôi quáết vồ lấy ngay mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kỳ nát vụn mới thôi. Cô tôi bỗng đổi giọng, lại vỗ vai tôi, nhìn vào mặt tôi, nghiêm nghị– Vậy mày hỏi cô Thông– tên người đàn bà họ nội xa kia– chỗ ở của mợ mày, rồi đánh giấy cho mợ mày, bảo dù sao cũng phải về. Trước sau cũng một lần xấu, chả nhẽ bán xới mãi được sao? Tỏ sự ngậm ngùi thương xót thầy tôi, cô tôi chập chừng nói tiếp– Mấy lại rằm tháng tám là giỗ đầu cậu mày, mợ mày về dù sao cũng đỡ tủi cho cậu mày, và mày cũng phải có họ, có hàng, người ta hỏi đến chứ? Nhưng đến ngày giỗ thầy tôi, tôi không viết thư gọi mẹ tôi cũng về. Mẹ tôi về một mình đem rất nhiều quà bánh cho tôi và em Quế tôi. Chiều hôm đó, tan buổi học ở trường ra, tôi chợt thoáng thấy một bóng người ngồi trên xe kéo giống giống mẹ tôi. Tôi liền đuổi theo, gọi bối rối– Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi!… Nếu người quay lại ấy là người khác thì thật là một trò cười tức bụng cho lũ bạn tôi chúng nó khua guốc inh ỏi và nô đùa ầm ĩ trên hè. Và cái lầm đó không những làm tôi thẹn mà còn tủi cực nữa, khác gì cái ảo ảnh của một dòng nước trong suốt chảy dưới bóng râm đã hiện ra trước con mắt gần rạn nứt của người bộ hành ngã gục giữa sa mạc. Xe chạy chậm chậm… Mẹ tôi cầm nón vẫy tôi, vài giây sau, tôi đuổi kịp. Tôi thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, và, khi trèo lên xe, tôi ríu cả chân lại. Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi, thì tôi òa lên khóc rồi cứ thế nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo– Con nín đi! Mợ đã về với các con rồi mà. Mẹ tôi lấy vạt áo nâu thấm nước mắt cho tôi rồi xốc nách tôi lên xe. Đến bấy giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi nói. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong, và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Hay tại sự sung sướng bỗng được trông nhìn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình mà mẹ tôi lại tươi đẹp như thuở còn sung túc? Tôi ngồi trên đệm xe, đùi áp đùi mẹ tôi, đầu ngả vào cánh tay mẹ tôi, tôi thấy những cảm giác ấm áp đã bao lâu mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lạ thường. Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng của người miệng, để bàn tay người mẹ vuốt ve từ trên trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng. Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà, tôi không còn nhớ mẹ tôi đã hỏi tôi và tôi đã trả lời mẹ tôi những câu gì. Trong những phút rạo rực ấy, cái câu nói của cô tôi lại nhắc lại– Mày dại quá! Vào Thanh Hóa đi, tao chạy cho tiền tàu. Vào bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và bế em bé chứ. Nhưng bên tai ù ù của tôi, câu nói ấy bị chìm ngay đi, tôi không mảy may nghĩ ngợi gì nữa…
TỪNG CHƯƠNG “NHỮNG NGÀY THƠ ẤU” CỦA NGUYÊN HỒNG Thu Nguyen Ngoc CHƯƠNG I Tiếng kèn …. Nhân vật tôi Nguyên Hồng sinh ra trong một gia đình khá giả. Người cha làm cai ngục, người mẹ là con gái trong một gia đình buôn bán nhỏ. Họ lấy nhau vì gia đình 2 bên cưỡng ép chứ không thật lòng thương yêu nhau. Tình cảm vợ chồng ngày càng nhạt nhẽo đến nỗi người vợ có tình ý với cai một cai tù thổi kèn trắng trẻo thư sinh, mà người chồng vẫn không thèm ghen tuông để ý, mặc kệ tiếng đồn gần xa trong gia đình, họ hàng, kẻ thân thuộc nhờ vả, kể cả khi bé Quế được sinh ra . Bé Hồng tuy còn nhỏ nhưng đã phải tiếp xúc với những giọng điệu soi mói, hằn học của họ hàng bên nội. Trong tâm trí bé Hồng sự ngây thơ bị xói mòn hàng ngày theo tiếng kèn sáng chiều bằng đủ lời châm chọc ác ý . CHƯƠNG II Chúa thương xót chúng con Người cha bé Hồng bỏ việc nhà nước, mang bàn đèn về nghiện ngập, không màng đến chuyện nhà cửa, vợ con …. Dẫn đễn phải bán nhà từ đường, chia chác tài sản. Rồi ông bỏ nhà ra đi, không căn dặn bất cứ chuyện gì. Bò lại hai đứa con thương nhớ cha qua việc hàng ngày mơ màng cưỡi hai mảnh vỏ rùa cha để lại đi tìm cha không thiết đến chuyện học hành. Bỏ lại người vợ tủi phận, lặng im. Bỏ lại người mẹ cả cuộc đời bị áp chế với những quan niệm thành kiến, sống luôm thuộm với những đứa con còn sót lại sau 13 kì sinh nở, chỉ biết kêu rên khi gia đình chia rẽ và chỉ ngồi cầu chúa thương xót chúng con trong tâm trạng ngày càng khô cứng tuyệt vọng khi đứa con trai duy nhất bỏ đi Nhà càng ngày càng túng thiếu, đã buộc phải bán lần bán hồi các tài sản trong nhà để mua thuốc phiện cho cha bé Hồng và các thứ sinh hoạt trong nhà. Một người cha và một người mẹ tính tình khác nhau, không hiểu biết, không yêu nhau và gần như khinh miệt nhau, mà phải gần gũi nhau trước hai đứa con nhỏ nhởn nhơ ăn chơi và một người mẹ già đã ngoài tám mươi tuổi,. Những đêm lạnh mà dài để mà thao thức lo toan, bàn tán, vun đắp cho nhà cho cửa cho tuổi già, cho con cái là những đêm một người thiếp đi trong khói thuốc phiện, một người thì âm thầm trằn trọc. Người thứ nhất chán ngán như không còn biết sống. Người thứ hai câm lặng chua xót, thấy sự sống trong tình thương yêu con vẫn lạnh lẽo, thiếu thốn, và cả hai đều thấm thía thấy rằng sẽ dần chết, chết vì chán ghét đau đớn… Mẹ bé Hồng đã dắt em Quế bỏ đi xa sau những tháng ngày cực nhọc mà vẫn không thể gánh nổi gánh bàn đèn. Bé Hồng ăn cắp tiền mua thuốc phiện và hàng ngày lê la trên các con phố để đánh đáo ăn tiền, và dần dần thành một tay đánh đáo sành sỏi. Vì thiếu thuốc, cha bé Hồng đã bắt bé Hồng đưa tiền mua thuốc mặc kệ cái nhìn uất ức và khinh rẻ của đứa con… CHƯƠNG IV Trong lòng mẹ Sau khi bố mất, mẹ bé Hồng bỏ đi tha hương cầu thực, để bé sống trong sự lạnh lùng, cay nghiệt của họ hàng. Một hôm, người cô hỏi bé Hồng có muốn vào Thanh Hóa thăm mẹ không, bé toan trả lời có nhưng chợt nghĩ đến giọng nói rất kịch và nụ cười xảo trá nên đành im lặng. Chú bé Hồng biết rằng khi nhắc đến mẹ mình, bà cô chỉ muốn gieo rắc vào đầu chú những hoài nghi để “khinh ghét, ruồng rẫy” mẹ. Khi đứa bé khốn khổ sắp khóc, bà cô còn vỗ vai tươi cười “Mẹ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu”. Những lời nói ấy không thể làm bé Hồng ghét mẹ, ngược lại chú càng hiểu và cảm thông cho mẹ hơn. Chú bé căm phẫn những cổ tục đọa dày mẹ và muốn “vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát mới thôi”. Đến ngày giỗ thầy, mẹ bé Hồng về đem nhiều quà bánh cho bé. Tan trường, khi thoáng thấy bóng một người ngồi trên xe kéo trong giống mẹ, chú bé đã chạy theo í ới gọi to. Người mẹ tươi cười ôm lấy con mình, cho chú ngồi vào lòng. Trên đường về nhà, trong hơi ấm của mẹ, chú chẳng mảy may để ý đến những lời nói thâm độc của bà cô… CHƯƠNG V Đêm Nô-en Mẹ bé Hồng lại bỏ đi xa để buôn bán, để lại hi vọng cho 2 đứa trẻ là sẽ về mua quà bánh, cho tiền chúng vào ngày Noel. Hai đứa trẻ không ai quản, nhởn nhơ chơi đùa, Quế săn đón bạn học cũ xin tiền tranh mua quà bánh, Hồng lang thang đầu đường xó chợ đánh đáo ăn tiền…. Vào ngày Noel, bé Hồng nhìn thấy sự phân biệt của bọn Tây đầm, của những người dự lễ nên bỏ nhà thờ đi chơi Và đám tang của cha bé Hồng vào ngày rằm tháng tám chỉ có hai đứa bé theo sau là khóc thật sự CHƯƠNG VI Trong đêm đông Nhật kí của bé Hồng những ngày cơ cực, bị họ hàng khinh rẻ chèn ép, bị chửi mắng vì mẹ đĩ theo giai, bị đối xử bất công, ăn uống thiếu thốn… khi bị buộc phải ở nhờ nhà cô ruột Xen vào đó là những giấc mơ hạnh phúc, trong sáng Hồng và em Quế chơi trò chơi hai nhà mạo hiểm với một cái rổ con đựng bỏng cốm, khoai lang, lạc rang và bánh khảo. một rổ to đầy những vỏ hến, hộp thuốc phiện, ống sữa bò hạng nhỏ, dao, thớt con và những đôi đũa bằng những que tăm, chúng chơi trò chơi trong tình thân thiện , hi sinh. Và một giấc mơ của tuổi mới lớn đi bên cạnh một cô bé tên Thu, một cô bé học trò mảnh dẻ dịu dàng sau một tình huống làm quen bất ngờ CHƯƠNG VII Đồng xu cái Mẹ Hồng hỏi Hồng về việc đưa em bé về. Thái độ của Hồngbật lên rất nhanh-Mợ không sợ ai hết! Mợ cứ đường hoàng đưa em về. Không có ai chăm sóc, bé Hồng lang thang ngoài đường và sa vào nghiện đánh đáo ăn tiền, Hồng phát minh ra cách đánh đáo mới, kiếm được nhiều tiền xu với đồng xu cái mà cậu cho rằng là đồng xu quý giá hơn bất kì kho tàng nào CHƯƠNG VIII Sa ngã Hồng ngày càng sống du đãng hơn khi trong căn phòng nhỏ ở nhờ của cậu càng thiếu vắng tình thương. Hồng đã biết trêu tức bà nội già khi bị chửi mắng, biết cách trả đòn khi bị cô cạnh khóe người mẹ bỏ xứ ra đi … Hồng đã chung đụng với tụi trẻ lêu lổng mất dạy. ăn cánh với các đứa gian ngoan, ngạo ngược, bóc lột những đứa khờ khệch bằng các môn đáo, những đứa mà đời du đãng chưa dạy cho biết những mánh khóe ranh mãnh. Trong tâm trí cậu chỉ là “ những đồng trinh la liệt trên mặt dất, những quân bài dở dằn xuống vất lên và những tiếng tiền reo sang sảng trong chiếc bát sắt và đĩa sắt. Được thua không cần tính toán gì cả. Phải lăn vào mà chơi đã! Sáng sớm, giữa trưa, chiều, khuya… no, đói, bài học thuộc hay không, bài làm chậm trễ đúng hay sai… bà tôi, nhà cửa, thầy giáo, giờ học, cuộc thi hàng tháng, điểm đức dục… tôi không hề nghĩ đến. Tất cả hình ảnh ở trước mắt tôi, và trong trí tưởng chỉ là ngoài đường, đám đáo, đám bạc và rạp hát, rạp chiếu bóng…” CHƯƠNG IX Một bước ngắn Hồng bị thầy giáo đánh oan bởi một lầm lỗi không do cậu gây ra trước lớp. Bị phạt quỳ và bị đối xử không công bằng, Hồng đã bỏ lớp ra ngoài sau những cố gắng chuộc lỗi ….
Người ta hay giấu giếm và che đậy sự thật, nhất là sự đáng buồn trong gia đình. Có lợi ích gì không? Những ngày thơ ấu mà Nguyên Hồng kể lại , tôi không muốn biết là có nên hay không, tôi chỉ thấy trong những kỉ niệm cứ đau đớn ấy sự rung động cực điểm của một tâm hồn trẻ dại, lạc loài trong những lề lối khắc nghiệt của một gia đình sắp tàn. Trên những trang mà Nguyên Hồng viết ra đây, chúng ta thấy nổi lên hình ảnh một người mẹ chịu khổ và âu yếm, một người mẹ hiền từ mà tác giả nói đến với tất cả tình yêu tha thiết của con người.
những ngày thơ ấu chương 4